Chúng ta như những con thuyền giấy lềnh bềnh trên đại dương của sự chênh vênh. Đối mặt với những con sóng đưa đẩy của cuộc đời, chúng ta có thấy mỏi mệt và chông

Chúng ta như những con thuyền giấy lềnh bềnh trên đại dương của sự chênh vênh. Đối mặt với những con sóng đưa đẩy của cuộc đời, chúng ta có thấy mỏi mệt và chông chênh hay không?

Khép lại cánh cửa của tuổi thơ non trẻ với đầy tiếng cười, bước chân ta dần hòa vào dòng người xô bồ ngoài kia để tiến đến với một tương lai mù mịt ở phía trước.

Những thất bại từ các bài kiểm tra và các kì thi sẽ khiến bạn trượt dài trên nỗi buồn cùng hoang mang, và rồi hối tiếc với những điều đáng lí chúng nên sớm được thực hiện từ trước.

Có khi nào bạn cầm trên tay những bảng điểm số ấy, dù thấp hay cao, bạn đã từng suy nghĩ rằng vì sao chúng ta phải cần những điều này đến vậy hay chưa?

Hoang mang rằng qua tất cả, bạn đã học hỏi được điều gì ngoài sự mơ hồ và mù mịt? Và rồi cuộc sống sẽ ép bạn đến khó thở với những gánh nặng đè lên vai.

Khi mà bạn mãi xoay sở với những hóa đơn kinh tế, chạy đua với thời gian vì công việc, để rồi đánh mất bản ngã trong mình, khoác lên bộ dạng của những con người xã hội ngoài kia.

Bạn không còn thời gian cho những thứ mà bạn hằng quan tâm khi xưa. Bạn lơ là đi chính bản thân mình, kiệt sức và mệt mỏi, những sự thay đổi đến chóng mặt.

Để rồi khi bạn nhìn chính mình trong gương và thầm khóc vì đã lỡ để bản thân trở thành như thế. Thật sự cảm thấy bế tắc và ngột ngạt quá.

Chênh vênh nhiều ta sẽ lại quen thôi

Bạn chạy đua với thời gian, để rồi quên đi những ước mơ của chính mình. Khi ấy, thứ còn lại mà bạn quan tâm, chỉ là những mục tiêu đề ra vì xã hội cần.

Để có thể tồn tại được tại thành phố náo nhiệt này và tất cả chỉ còn những nỗi chênh vênh. Những chênh của nối sầu, bi và cả ai oán nữa.

Những cuộc họp mặt dạo phố xá cùng bạn bè dần ít đi, những dòng tin nhắn cùng cuộc gọi chỉ còn là lịch trình từ sếp lớn, từ công ty và việc học.

Rồi khi một mình lê bước chân về căn phòng trọ chung, bạn chợt phát hiện từ khi nào họ rời đi rồi, chỉ còn mỗi bạn ở lại với bốn bức tường trắng ấy. Và bạn thầm thổn thức với nỗi chênh vênh.

Thanh xuân làm sao thiếu được bóng dáng của tình yêu, nhưng qua bao cuộc đổ bể và thất bại, bạn có từng nghĩ rằng mình không thích hợp để yêu đương trong những trận nước mắt tủi hờn hay không?

Khi mà bạn thầm trách người kia đã vứt bỏ những lời hứa hẹn, để rồi chúng ta buông tay nhau. Bạn và người thương hóa thành kí ức, chỉ còn lại thân phận người dưng bước qua đời nhau mà thôi.

Có lúc nào sau những mệt mỏi và bạn chợt thấy yếu lòng, chỉ muốn nhấc máy điện thoại cho mẹ, kể lể trong những giọt nước mắt và tiếng nức nở, nhưng rồi lại lặng lẽ tắt máy đi vì bạn không muốn người thân phiền lòng và lo âu.

Bạn chỉ muốn trên những nếp nhăn thời gian của bố mẹ, chỉ còn đọng lại những niềm hạnh phúc, vì họ đã khổ cực cả một đời người vì con cái, vì chính bạn.

Chênh vênh rồi lại chênh vênh, bạn và tôi ơi, có thấy sau bao nỗi chênh vênh ấy, chúng ta đã thay đổi như thế nào chưa? Bên cạnh những nỗi buồn ấy, chính là sự mạnh mẽ và kiên cường.

Cho nên khóc rồi hãy tự mình gạt đi nước mắt, chênh vênh rồi lại tự bước tiếp với sự kiên cường. Vì chúng ta biết được rằng, cuộc đời sẽ chênh vênh với bất kì ai và nó càng khắc nghiệt với những kẻ thất bại.

Cho nên hãy cùng nhau bước đi trên đoạn đường khó khăn này, buồn chứ, hoang mang chứ, và chông chênh lắm chứ. Nhưng chênh vênh nhiều, ta sẽ lại quen thôi.

Hãy cố gắng lên bạn của tôi ơi, bởi trên môi nụ cười đang đợi chờ.

Minh Giang – Dear.vn

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Thấy hay thì share ngay!

BÌNH LUẬN