Ngày bé luôn muốn vụt khôn lớn, tự do làm điều này, điều kia, không bị ai coi quản. Tới khi trưởng thành mới biết "lớn lên" là một chuỗi dài những đổi thay. Có những điều muốn ôm ấp, nâng niu, giữ gìn, nhưng cuối cùng lại bị thời gian phủ màu, tình cảm nhạt dần, cuối cùng thành phôi pha...

Lớn lên, nghĩa là thay đổi về mọi thứ

Theo thời gian trôi qua, bỗng một ngày ta nhìn lại, chợt thấy chẳng còn ai đứng yên mãi một chỗ. Chỉ cần một chút bận rộn, với một chút vô tâm, thêm nhịp thời gian thấm thoắt thoi đưa, mỗi người chúng ta bỗng xa thêm một chút. Tới khi chợt ngoảnh đầu nhìn lại, đã không còn ai đứng ở nơi cũ nữa rồi, chẳng thể nào muốn gặp là gặp được ngay, muốn trò chuyện là có người nghe ta nói...

Có lúc nhớ nhau, ta vội vã đi tìm, nói với nhau vài câu qua loa, viết vài dòng tin nhắn mà không được nhìn thấy bóng hình đối phương. Rồi thời gian lại làm kẻ thứ ba chen vào giữa, những khoảng lặng cứ vô tình xuất hiện, đẩy chúng mình mỗi đứa một phương trời.

Từng chút, từng chút một lớn thêm, ta nhận ra cô đơn một dày thêm, như giọt cà phê đặc sánh chảy qua "phin thời gian", nhỏ từng giọt, từng giọt vào lòng ta từ ngày này qua ngày khác.

Cuộc đời vốn rộn rã, không chật hẹp như trường cấp 3, nên tuổi 20 nhiều lúc chông chênh đến lạ
Trưởng thành là khi ta phải đối diện với những chênh vênh, với nhiều điều đổi thay của bản thân và cả những người khác...

Đi đâu, làm gì cũng một mình, mãi rồi thành quen. Tâm tư cũng một mình ôm, một mình biết. Ngay cả khi có chuyện không ổn thì cũng chỉ tự mình giải quyết, khó quá thì buông xuôi, hai tay ôm lấy thân, chẳng thiết tha níu kéo làm gì nữa. Những khi như vậy chỉ cần lên giường, ngủ một giấc thật sâu, thật lâu. Tới sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy cái bụng rỗng tuếch đang réo ầm ĩ mới biết sức khỏe quan trọng hơn tất thảy những vấn đề đang rối tung kia. Thế là bản thân tự biết đã đến lúc phải kết thúc nỗi buồn.

Người ta bảo nặng tâm thì khổ cả một đời. Trên con đường trưởng thành, có mấy ai mà không ôm những sầu muộn, những tâm tư giữ cho riêng mình.

Sự khắc nghiệt của trưởng thành là khiến con người ta ít tin hơn vào cuộc sống, cũng chẳng khiến ta vui vẻ như hồi xưa. Còn nhớ mãi thời học sinh, chúng ta chung nhau một môi trường, hàng ngày cùng học, cùng chơi với nhau, dành cho nhau hầu hết thời gian, đến đêm về vẫn nhắn tin tỉ tê tâm sự, gọi nhau dậy học bài giữa những đêm đông căm căm giá lạnh. Lúc ấy, tài sản duy nhất chính là đám bạn thân. Họ như cả cuộc sống của ta lúc bấy giờ.

Nhưng rồi thời gian làm phôi pha tất cả, chúng ta mỗi người một nơi, sống những cuộc đời khác nhau, bên cạnh những con người khác nhau. Chúng ta đã chẳng còn giữ mối liên lạc thường xuyên nữa. Có lúc người này gấp gáp cần giúp, nhưng người kia lại chẳng vội gì, đã vậy còn không thấu hiểu cho nhau, cuối cùng người bực dọc, chán ghét, kẻ giận dỗi, trách than, tưởng chừng như bị cả thế giới quay lưng.   

Cuộc đời vốn rộn rã, không chật hẹp như trường cấp 3, nên tuổi 20 nhiều lúc chông chênh đến lạ

Tương tư một ai đó là chuyện tốt đẹp, nhưng mấy ai còn giữ nổi tình cảm thủa đầu đời khi bước chân ra ngoài xã hội?

Thời học sinh, tương tư một ai đó là chuyện hết sức thú vị, giá mà có thể giữ được tấm chân tình như vậy mãi thì thật tốt biết bao. Bởi rời khỏi trường cấp III, là khi ta bị vứt vào xã hội. Xã hội vốn tốt xấu khó phân, có nhiều dạng người, nhiều cách sống, nhiều mối quan hệ, mà kẻ non nớt như ta chưa đủ kinh nghiệm để ứng phó. Những ngày tháng chông chênh bước vào đời, nếu có ai đó đi cùng, có ai đó cho ta một bờ vai để dựa dẫm, sẻ chia thì thật tốt biết mấy.

Nhưng không phải mối tình nào bước ra khỏi trường cấp III cũng có thể dài lâu. Bởi cuộc đời rộn rã, không chật hẹp như ngôi trường cấp III, mỗi người chúng ta đều dễ xao lòng trước những điều mới lạ, ai cũng chạy theo những mưu cầu sâu kín, thời gian trò chuyện còn chẳng đủ, huống hồ là thấu hiểu nhau. Cứ thế, những mối tình vội vã đến, vội vã đi, để lại trong hồn ta những khoảng rỗng của sự đổ vỡ, nơi cô đơn lấp đầy.

Nhiều khi, ta muốn tìm điều gì đó khiến bản thân có thể cười, có thể khóc thật thoải mái để trút đi hết những gánh nặng ưu tư, hoặc một chỗ để có thể dựa vào, an nhiên sống những ngày tĩnh tại, chứ chẳng muốn cứ trốn hoài, trốn mãi. Nhưng rồi tất cả cũng chỉ tồn tại trong tâm tưởng mà thôi.

Nhiều lúc, ta mong được bé dại, được sống lại những ngày thơ ngây, khao khát ấy còn mãnh liệt hơn cả mong ước “muốn lớn thật nhanh” thời còn thơ bé. Khi ấy, ta đâu thể biết làm người lớn mỏi mệt đến nhường nào. Chẳng thế mà, cuộc đời vẫn luôn là những khao khát nối tiếp những khát khao, trẻ dại thơ bé mong cầu làm người lớn, tới khi trưởng thành lại muốn lội ngược dòng, về lại với ấu thơ, về thời tươi đẹp vô nghĩ vô lo.

Cuộc đời vốn rộn rã, không chật hẹp như trường cấp 3, nên tuổi 20 nhiều lúc chông chênh đến lạ

Khi bé, ta đâu thể biết làm người lớn mỏi mệt đến nhường nào

Ta biết tuổi hai mươi chỉ mới chớm làm người lớn, con đường trưởng thành còn rộng dài phía sau, sẽ còn nhiều lắm những thử thách cần đối mặt, những lúc như vậy lại chợt nhớ đến chốn an toàn trong vòng tay cha mẹ. Ở nơi ấy, dù ta lớn cỡ nào cũng chỉ là trẻ con, đôi khi vẫn bị rầy la, nhưng luôn được yêu thương che chở, không còn phải sợ hãi xù lông, xù cánh tự bảo vệ mình.

Hai mươi tuổi, tài sản có nhiều nhất là thời gian và nhiệt huyết, nhưng ta biết tất thảy những điều ấy rồi sẽ hao mòn theo năm tháng, chính vì thế lại càng loay hoay, không biết phải dùng tài sản ấy sao cho hiệu quả.

Hai mươi tuổi, có những ngày bấp bênh lắm chứ, nhưng ta biết chỉ cần dũng cảm bước đi, những va vấp rồi sẽ thành kinh nghiệm. Trưởng thành là tích lũy từ những ngày chênh vênh, cứ đi mãi, rồi cuối cùng cũng sẽ ổn, miễn là không bỏ cuộc, miễn còn gắng đứng dậy sau mỗi lần bị đốn ngã.  

Hai mươi tuổi, có nhiều lúc chông chênh đến lạ, ước mơ không thiếu, chỉ cần lắm một điểm tựa mà thôi...

Ảnh: Internet

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Thấy hay thì share ngay!

BÌNH LUẬN