Ước gì cuộc sống đừng trêu đùa em, ước gì bản thân em vô cảm. Đối diện hiện tại mất anh nhưng em không đủ can đảm. Em yêu người lắm, em phải làm sao để quên người ngay được đây...

Nơi người gọi là hạnh phúc...

Ước gì cuộc sống đừng trêu đùa em, ước gì bản thân em vô cảm. Đối diện hiện tại mất anh nhưng em không đủ can đảm. Em yêu người lắm, em phải làm sao để quên người ngay được đây...

Sân ga buồn, một buổi chiều đầy gió. Một mình em đứng một góc, nhìn người, trên tay người là hành lí, sách vở, balo. Xung quanh người là bạn bè, người thân. Ai cũng cười nói, ai cũng vui vẻ. Có ai biết, nơi này, một góc, có một con bé lọt thỏm ngay sau góc cột đang chịu đựng nỗi dằng xé con tim như thế nào?

Lần này anh đi, em biết! Anh sẽ không bao giờ quay lại mảnh đất này nữa. Anh đi xa nơi này, bỏ lại em với con tim hao gầy. Em biết níu giữ anh bây giờ, hôm nay, ngày mai. Nhưng không thể níu giữ anh mãi mãi, không thể để anh mãi mãi bên cạnh em. Con đường dài của anh muốn bước, anh còn có cả một tương lai phía trước. Còn em lại lạc bước phía sau anh, không thể nào với tới. Nó xa xăm anh à! Anh sẽ đi đến nơi đó, nơi anh gọi nó là hạnh phúc, chắc anh sẽ hạnh phúc lắm khi bên cạnh anh, nơi đó, không có em. Em chỉ biết đứng một góc, đứng từ xa, nhìn theo anh,để anh bước chân đi nhẹ nhàng, em không muốn anh nhìn thấy em khóc, em không muốn bàn chân anh nặng trĩu. Ánh mắt anh kiếm tìm em, rồi em thấy anh nặng trĩu đôi mắt xuống, em không muốn anh nhìn thấy em như lúc này đâu. Em lúc này không phải là đứa con gái hàng ngày bên cạnh anh nữa, không phải con bé hay cười ngoác miệng, con bé hay nói luyên thuyên, con bé hay gây phiền phức cho anh. Mà bây giờ chỉ là đứa con gái yếu đuối, chông chênh và câm lặng. 

Lặng nhìn theo bước chân anh đi, nó nặng trĩu, mỗi bước của anh là một giọt nước mắt của em rơi, tuôn trên mắt, chảy qua mũi, tràn vào bờ môi đang bị răng cắn chặt! Giờ em mới biết nước mắt không những có vị mặn mà còn có vị đắng, vị chát, như chính tình cảm của của chúng ta. 

Người bước lên cửa toa tàu, quay đầu lại nhìn, kiếm tìm hình bóng ai đó. Rồi người quay lưng, đi khuất. Đoàn tàu kéo còi hú, rồi đi khuất. Em nơi đây, nhìn theo đoàn tàu ấy, trái tim như rời khỏi thân xác, chạy bộ theo đoàn tàu. Em bước dọc đường ray, bước chân nặng trĩu vô cảm. Em cười nụ cười vô cảm, che dấu đi sự phiền muộn. Em bước đi lặng lẽ một mình em, nỗi buồn không ai có thể giả bày. 

Em yêu người lắm, em phải làm sao để quên người ngay được đây.Thời gian sẽ trôi qua, nó mách bảo em phải kiên trì. Em sẽ chờ người, dù bao lâu đi nữa, dù không biết đi qua bao năm mang lại kết quả gì. Em không quan tâm mọi người trêu đùa, mỉa mai. Một khi đã yêu thì em sẽ yêu người mãi mãi, không bao giờ thay đổi tình yêu mà em dành cho người. Em chỉ muốn người nén bước chân lại, ở lại với em, ở mãi mãi với em. Vậy mà người đi mất, ở nơi đó lộng lẫy xa hoa. Tiếng còi hú héo hắt của đoàn tàu như  đang oán trách người thay em sao bỏ lại một mình em nơi đây. Em đau người à!

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Thấy hay thì share ngay!

BÌNH LUẬN