Mùa đông năm ấy, cũng là ngày Sài Gòn nổi gió, ngày ta chọn cho mình cuộc sống cô đơn, ngày em bước đi và bàn tay người không níu lại. Em biết khi bàn tay không còn đủ ấm, khi tin nhắn đã vơi dần hay những chia sẻ bắt đầu dần tắt, đó là lúc mình không còn được quyền ở cái chỗ mà nó không còn là của mình nữa. Em đã chọn cho mình một cuộc sống bình lặng, an yên. Nhưng vì người chưa bao giờ là em nên không thể hiểu được. Em không cam tâm. Em tiếc nuối cho những thứ tình cảm dài dặn và to lớn mà tụi mình đã từng giành cho nhau. Vậy nên em chỉ muốn tạm xa người vì em tin trái đất này tròn và nhân duyên của em với người là chưa dứt, em tin một lúc nào đó, ta sẽ lại gặp nhau.

Chiều Sài Gòn giông bão...hanh hao một chút buồn...

Xách xe chạy lang thang khắp nẻo đường, xuyên qua màn sương mỏng, lướt qua những cơn gió, lạnh buốt đôi bàn tay. Ta tấp vào một quá cafe quen thuộc rồi alo bạn thân đến để huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời dưới đất, để ta nhận ra rằng ta chẳng cô đơn.

Có phải khi yêu, kiên trì quá lâu sẽ trở thành cố chấp?...

Trong suốt hành trình say sưa những câuchuyện, bất chợt bạn nói " mày cố chấp quá" ta cố trả lời bạn kiểu hài hước "không phải, t quá kiên trì thôi". Rồi trong khoảnh khắc đó ta thấy cay nơi sóng mũi. Ừ, vì ta quá kiên trì nên ta cố chấp từ bao giờ không biết.

Mùa đông năm ấy, cũng là ngày Sài Gòn nổi gió, ngày ta chọn cho mình cuộc sống cô đơn, ngày em bước đi và bàn tay người không níu lại. Em biết khi bàn tay không còn đủ ấm, khi tin nhắn đã vơi dần hay những chia sẻ bắt đầu dần tắt, đó là lúc mình không còn được quyền ở cái chỗ mà nó không còn là của mình nữa.

Em đã chọn cho mình một cuộc sống bình lặng, an yên. Nhưng vì người chưa bao giờ là em nên không thể hiểu được. Em không cam tâm. Em tiếc nuối cho những thứ tình cảm dài dặn và to lớn mà tụi mình đã từng giành cho nhau. Vậy nên em chỉ muốn tạm xa người vì em tin trái đất này tròn và nhân duyên của em với người là chưa dứt, em tin một lúc nào đó, ta sẽ lại gặp nhau.

Em đã chọn cho mình một cuộc sống chỉ có mình em trong đó. Em ngại những mối quan hệ. Vì em sợ nó làm em quên người. Mà nếu có quên người đi nữa em cũng chẳng còn đủ tha thiết. Vì em sợ sẽ có một người làm đau một người thêm lần nữa. Và em ngồi đây, như định mệnh vốn dĩ đã đặt để mình như thế. Chỉ ngồi ở chỗ này, không xê dịch, chỉ đơn thuần là ngồi đấy chờ cho thanh xuân lướt qua thôi.

Có phải khi yêu, kiên trì quá lâu sẽ trở thành cố chấp?...

Đó là những gì em tường. Em tưởng mình đang ở đây vì chính mình, vì đó là điều mình muốn. Nhưng sự thật em vẫn ở đây để chờ đợi. Chờ gì hả? Nếu người hỏi em câu này, thì người tàn nhẫn thật.Thà là người nói với em hãy chờ người rồi người cứ thế ra đi biền biệt để em ở đây chờ đợi mòn mỏi đến mệt nhoài rồi em sẽ buông thôi. Hoặc là người cứ nói với em đừng chờ người nữa, hãy đi đi. Thì có khi em sẽ thấy an yên mà sống một mình giữa cuộc đời này.

Nhưng tất cả những gì người cho em chỉ là một sự im lặng, sự im lặng làm đau thắt tâm hồn người con gái. Tất cả những gì người cho em chỉ ngắn gọn trong vài dòng tin nhắn "Anh không thể trả lời gì thêm bây giờ". Điều đó có nghĩa là gì?, sau này, ở một ngày nào đó, khi người đủ bình yên trong cuộc sống, khi người thấy chơi vơi, trơ trọi giữa cuộc đời, người sẽ lại nhớ về em, người sẽ lại cho em một sự hàn gắn dù mỏng manh yếu đuối, hay vào cái ngày ấy, khi tuổi xuân của em đã trôi qua, người lại nhận ra rằng không có em người vẫn ổn và giữa chúng ta, tất cả kí ức sẽ trôi vào dĩ vãng và sẽ bay đến một vùng trời quên lãng. Em chông chênh lắm, người thì sao?

Có phải khi yêu, kiên trì quá lâu sẽ trở thành cố chấp?...

Ngày trôi qua ngày, em vẫn vui vẻ, vẫn tĩnh lặng, vẫn chờ đợi. Em biết có lẽ người sẽ ko quay lại như cái khoảnh khắc mà người đã không giữ tay em vào mùa đông năm ấy. Như sao em vẫn kiên trì chờ đợi, không phải là vì người đâu, chỉ là em chờ đợi 1 câu trả lời để lắp đầy khoảng trống trong lòng mình mà thôi. Có lẽ, sự kiên trì đó đã làm em cố chấp tự bao giờ không biết. Em vẫn nuôi giữ những suy nghĩ về người, vẫn vào facebook để đọc từng câu, từng chữ, mỗi khi ăn món ăn xưa cũ vẫn nghĩ đến người, lâu lâu nói câu nào vô tình giống câu người thường nói vẫn tự bật cười rồi tự hỏi người có còn nói những câu này nữa không, vẫn còn thói quen tích điểm vào thẻ của người mỗi khi đi siêu thị, thói quen đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn người đã gửi....Em cố chấp thật...

Đã có lúc, em muốn bước đi đến một nơi nào đó thật xa như em sợ nếu đi xa quá em sẽ không còn quay lại được. Vậy nên em vẫn kiên trì, vẫn cố chấp ngồi đây để chờ đợi, để nhìn ngắm những kí ức xa xôi mà mình không còn với được...

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Thấy hay thì share ngay!

BÌNH LUẬN