Cuộc tình của chúng ta.. À mà không phải, cuộc tình dang dở của riêng em thật buồn! Chuyện chúng ta ngay từ đầu đã không có bắt đầu thì làm sao có kết thúc phải không anh?
Anh đến với em thật đơn giản, vào ngày gió đông lạnh lẽo, khi em đang dấu mình với những vết thương lòng còn đang rỉ máu. Cứ thế anh nhẹ nhàng nhặt những mảnh vụn kí ức của em, anh xếp chúng lại ngay ngắn và giúp em cất vào một nơi thật sâu trong tâm hồn. Anh là thế cứ thầm lặng bên cạnh em, như anh nói, dù cả thế giới này có quay lưng với em, em hãy quay đầu lại, anh vẫn luôn ở đây, ngay cạnh em. Nhưng giờ đây, dù ngoảnh mặt lại tìm kiếm hàng trăm hàng ngàn lần thì cũng chỉ là những bóng người xa lạ. Vậy anh có thể cho em biết, anh đang nơi đâu?
Em nhớ những ngày tháng em quằn quại trong mớ hỗn độn, không giám thở mạnh vì những tưởng rằng trái tim mình sẽ vỡ ra ngay. Anh ở bên từng bước đưa em ra khỏi nơi tối tăm ấy, anh cho em biết rằng cuộc sống này vẫn còn nhiều mối bận tâm lắm. Một con nhóc sinh viên năm ba như em với một nỗi đau những tưởng sẽ gặm nhấm và giết chết một mạng người, thì với anh nỗi đau đó chỉ như một vết xước bị độc, nó âm ỉ nhưng không phải một trở ngại với anh. Anh đưa em đi đến những nơi phồn hoa của sài thành mỹ lệ, những vùng đất chỉ có thiên nhiên và ta, nhiều lắm những nơi em không nhớ hết...
Những cái nắm tay xiết chặt, những cái ôm vội, hay những nụ hôn phớt lên trán, tất cả những gì anh mang đến khiến em vội ngỡ rằng: Phải chăng em đã tìm được người đàn ông của riêng em? Thế nhưng không phải, lại một lần nữa khi em mở lòng ra, khi em một lần nữa đánh cược hết tình cảm của mình, để rồi em lại nhận được thêm một lời xin lỗi. Anh nói anh xem em như em gái, EM GÁI? Em chỉ khẽ cười, vậy tình anh em mình đặc biệt anh nhỉ. Có lẽ ngay từ đầu vốn dĩ mình em ảo tưởng, mình em có tình cảm mông lung này. Là tự em đa tình mà thôi..
Nay vô tình ta lướt qua nhau, là anh đó, người em thầm thương đó, đang xiết chặt tay cô gái xinh đẹp với đôi mắt cười long lanh. Có lẽ người cọn gái như thế hợp với anh hơn là em, đứa con gái lúc nào cũng vương vấn nỗi buồn trên mắt... Em đã không còn nhói lòng khi thấy anh nữa, em chỉ hối tiếc rằng giá như lúc đó, em không nói EM THÍCH ANH thì sẽ không bị anh xa lánh như thế, anh cũng sẽ không bỏ rơi em không lời từ biệt..
Tạm biệt anh, khoảng lặng trong tim em!
BÌNH LUẬN