"Chuyện của cô gái với những hồn nhiên êm đềm. Tôi viết cho cô gái trong gương ấy bằng nỗi thương cảm. Nhưng rồi cô ấy là tôi. Tôi thương bản thân cô, tôi thương bản thân tôi và thương luôn cả anh. Người tôi dành trọn cả tin yêu một đời..."
Ngắm mình trong gương tôi thấy anh, thấy kỉ niệm như một chuyến xe thời gian không mời mà tới. Tôi gọi "cố nhân" nhưng rồi lại chỉ thấy bản thân cứ chôn chặt với cái bóng vô hình, vô tình ấy mãi chẳng thể nào dứt ra được. Thế là tôi khóc...Khóc cho chính mình, khóc cho chuyện tình vỏn vẹn nửa năm nhưng vì quá nặng tình nên bản thân day dứt mãi không thôi.
Những ngày bên anh tôi còn nhớ như in, như một thói quen hàng ngày tôi vẫn thương làm. Tôi nhớ anh từ mùa hoa nắng cho đến tận ngày tàn lạnh vắng. Tôi nhớ những ngày nắm tay anh đi đến những quán quen. Cả những lần giận hờn nhau vô cớ. Nhớ cả những bước chân chạy đi tìm nhau giữa chốn đông người. Cả những lần tim loạn nhịp. Nhớ những chiều mưa đèo nhau lòng vòng ngoài đường. Nhớ những chốn cũ từng dừng chân lại. Nhớ tất cả, nhớ mọi thứ, nhớ cả anh, nhớ cả yêu thương...Đã từng.
Giờ đây anh không còn là của tôi nữa. Tôi viết cho anh nỗi nhớ bằng thừa, không còn nghĩa lý gì cả. Họ bảo:"tình yêu như một chai nước đầy ắp đổ đi chẳng thể nào hốt lại được". Tôi lại suy nghĩ ngu ngốc hơn họ:" Chỉ cần yêu thật lòng rồi sẽ quay trở lại bên nhau". Thế rồi tôi thất bại nặng nề bởi chỉ còn mình tôi thương yêu còn với anh là thương hại. Tồi tệ thật, tôi mất anh trong từng cơn đau...
Từng có lúc tôi nghĩ, bản thân mất đi anh - người yêu thương nhất tôi sẽ cô đơn đến chết mất. Nhưng rồi nhìn lại chuỗi ngày đã qua tôi thấy được rằng bản thân chẳng đủ sức giữ tay anh ở lại và làm anh hạnh phúc.
Thoạt nhiên tôi nghĩ ngay đến một người con gái khác tốt hơn tôi, làm tốt công việc chăm lo cho anh mỗi ngày. Bỗng vui...tôi khép kí ức lại như chưa từng nhớ về nó, nhớ về anh, nhớ về nỗi buồn của bản thân tôi sẽ chết theo từng ngày. "Sẽ có một ngày cô gái ấy yêu anh bằng niềm vui và cũng sẽ đến một ngày sẽ có người yêu em bằng nỗi buồn!"
BÌNH LUẬN