Tôi sợ cảm giác đi trên phố đông người mà chỉ có bản thân mình trơ trọi và lạc lõng. Tôi sợ giữa những cảnh huyên náo ấy, tôi bị người đời lãng quên và chìm dần vào quá khứ. Tôi sợ cảm giác những người xung quanh dù đang ở rất gần mình nhưng tâm hồn họ lại luôn nguyền rủa, ghét bỏ. Tôi sợ cảm giác bản thân phải đối diện với bóng tối.

Tôi thấy ngổn ngang giữa cuộc đời.Bản thân đôi lúc không tự kiểm soát được chính mình.Tôi có những lúc rất mạnh mẽ, rất kiên cường.Có những biến cố trong cuộc đời đã từng làm tôi khụy chân xuống, từng làm tôi chìm đắm trong cõi u mê.Tôi vẫn còn quá trẻ và còn quá nhiều ước mơ, khát vọng đang chờ tôi phía trước.

Tương lai tôi vẫn sẽ bước tiếp.Tôi tin. Tôi có một niềm tin vào con người mình.

Tôi là một con người khép kín.Tôi thích đọc truyện một mình. Tôi thích nghe nhạc một mình. Tôi thích viết truyện một mình.Tôi thích tự bản thân gắng dậy sau nỗi đau đớn và sự thất bại. Nhưng tôi sợ cô đơn.

Tôi sợ cảm giác đi trên phố đông người mà chỉ có bản thân mình trơ trọi và lạc lõng.Tôi sợ giữa những cảnh huyên náo ấy, tôi bị người đời lãng quên và chìm dần vào quá khứ. Tôi sợ cảm giác những người xung quanh dù đang ở rất gần mình nhưng tâm hồn họ lại luôn nguyền rủa, ghét bỏ. Tôi sợ cảm giác bản thân phải đối diện với bóng tối.

Tôi cần một bờ vai...

Tôi cần một bờ vai. Một bờ vai ai đó cho tôi có thể dựa vào. Tôi cần một cái ôm khi tôi bật khóc và ngả vào lòng họ, cứ thế cứ thể lặng im rồi tôi sẽ lại nhìn họ mỉm cười.

Tôi cũng có lúc yếu đuối. Tôi khóc, tôi gục ngã, tôi tổn thương. Tâm hồn là sự cảm nhận đồng điệu giữ lí trí và con tim.Trong con người ta vẫn luôn tiềm ẩn những góc khuất của tâm hồn, những mảnh vỡ của lí trí.

Yêu thương sống và cho đi.Yêu thương là chân thành và giản đơn. Tôi yêu cuộc sống bởi cuộc sống tạo nên tôi của ngày hôm nay.

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Thấy hay thì share ngay!

BÌNH LUẬN