Yêu thương không hề có tội, đã yêu thương rồi dễ dàng từ bỏ, đó mới chính là nghiệt duyên.. Những yêu thương sau cuối, đành phải để ngỏ, đành phải dở dang. Khép lại một mùa đông sương giá, khép lại một câu chuyện đau thương, bao phần là không đành, mấy phần là an nhiên...

Có một mùa thương nhớ lỡ mất ước hẹn mà vội vàng trôi xa...

Có một mùa đợi chờ đọng lại dấu hương mà vội tàn thương nhớ...

Đất trời khẽ khàng chuyển mình, bước sang những ngày đông se lạnh và rét buốt. Nắng vẫn lên, đủ để nhuộm vàng những bông cúc họa mi trong trẻo và tinh khiết. Mùa đông Hà Nội, khiến cho người ta cảm nhận được hương vị của đất trời, của quê hương xứ sở, của nơi mà ta gọi là nhà. Chỉ là đông đã sang, giữa cái lạnh đến nao lòng, đến quay quắt, người ta tự nhắc bản thân đi ngủ sớm, nhắc bản thân mặc đồ ấm, nhắc bản thân mình rằng có lẽ mùa đông này rồi cũng sẽ trôi qua như bao mùa giông gió khác, khiến cho con người phải lưu luyến và nuối tiếc không thôi.

Yêu thương không hề có tội...

Hà Nội vẫn thế thôi, đẹp đến nao lòng. Nắng đọng lại trên những chiếc lá khô, những chiếc lá còn vương của một mùa thu buồn đã chìm vào quên lãng. Chẳng biết là vì đâu, người ta thấy thân thương biết bao hương vị của những ngày đông trên đất Việt, trong cái giá băng và lạnh lẽo đến se lòng...

Có những ngày nắng cũng phải tàn phai. Giống như một câu chuyện tình ảm đạm đã nhuốm màu xưa cũ, đã phai dấu tàn hương, đã rã cánh lìa cành. Trong cái cảnh tan tác, chia ly, thì yêu thương rồi cũng hóa thành luyến tiếc, luyến tiếc trong đau khổ, hay luyến tiếc trong nhớ thương. Hiện tại rồi cũng vì sự khốc liệt của thời gian mà vội vàng trở thành quá khứ. Quá khứ không chịu ngủ yên trong tâm hồn rồi cũng lại trở về trong cái hiện thực nát tan.

Một ngày kia, khi nhìn lại những chuyện đã qua, những chuyện xưa cũ, có mấy kẻ bật cười, có mấy người chua xót, có những ai đau lòng, có những người xót xa. Nhìn lại một mùa đông sau khi đã đi qua biết bao mùa thay lá, nhìn lại một cuộc tình sau khi đã chịu đựng ngần ấy những thương đau, nhìn lại những con người sau bao nhiêu lần gặp gỡ rồi xa cách, có khi lại là một việc làm gian khó, đau thương.

Yêu thương không hề có tội...

Lặng lẽ nhìn lại, lặng lẽ chứng kiến, lặng lẽ xót thương. Con người, vẫn là không cưỡng lại được sức hấp dẫn của tình ái. Yêu thương dù có khổ đau, vẫn có những người dại dột mà tin tưởng, giống như những mùa đông trên đất Bắc, dù có lạnh lẽo đến nhường nào, rét buốt đến bao nhiêu, thì con người ta vẫn chờ đợi, vẫn hy vọng, vẫn mặc nhiên cho rằng đó là cái lạnh lãng mạn nhất, say sưa nhất. Có những thứ say sưa, có những thứ nồng nàn, có những thứ sâu thẳm, có những thứ tội lỗi.

Yêu thương không hề có tội, đã yêu thương rồi dễ dàng từ bỏ, đó mới chính là nghiệt duyên. Có đôi lần ngỡ ngàng trước sự thay đổi của tự nhiên, mà giật mình nhìn lại bao sự biến thiên của lòng người. Con người đứng trước Tạo hóa, đôi lần là bất lực, đôi lần là tỉnh thức. Vạn vật rồi cũng lại vần xoay, chuyển biến, chỉ có con người, hoặc là cứ thế mà trở nên già cỗi, hoặc là không cưỡng lại được sự tàn phá của thời gian mà phai hương, mà tàn dấu. Những yêu thương sau cuối, đành phải để ngỏ, đành phải dở dang. Khép lại một mùa đông sương giá, khép lại một câu chuyện đau thương, bao phần là không đành, mấy phần là an nhiên...

Từng đọc được một câu văn rất hay trong một cuốn tiểu thuyết: "Phụ nữ dù vẻ ngoài có mạnh mẽ đến đâu, thì đứng trước người đàn ông của mình, họ cũng muốn nhỏ bé đi để có thể dựa dẫm." Có những người rất đơn giản, rất dễ dãi. Dễ dàng yêu thương, dễ dàng nhưng nhớ, dễ dàng để trái tim lạc bước trước những điều tốt đẹp. Tình yêu giống như một cuộc dạo chơi của cảm xúc. Người ta yêu thương, rồi đến chán ghét, say đắm rồi đến thờ ơ, nhớ nhung để rồi hỡ hững. Cái cuối cùng mà mỗi người nhận được, chính là ân hận, chỉ là nát tan.

Yêu thương không hề có tội...

Một ngày nọ, khi tất cả đã trôi vào ký ức, quá khứ có chăng cũng chỉ là một câu chuyện kể, vốn dĩ đã lùi sâu vào tận trong thăm thẳm của tiềm thức, vốn dĩ đã khép lại trước bao điều đổi thay, chuyển biến của hiện tại. Người ta vẫn cứ dại dột như thế, đem tất cả yêu thương mà cho đi, mang tất cả thanh xuân mà lưu dấu. Dấu vết còn vương sau những năm tháng tươi đẹp, có mấy phần là an yên, mấy phần là luyến tiếc, mấy phần là đau khổ, mấy phần là thương yêu. Những chuyện trước kia, bao chuyện sau này, cuộc đời vĩnh viễn chỉ là một câu chuyện dài trong những chương truyện ngắn, có bao giờ kết thúc, có lúc nào dây dưa...

Sau từng đấy thời gian xa cách, chúng ta lại vô tình tự hỏi, không biết cuộc sống của những kẻ vô tình lạc bước, một lần thoáng qua đã có bao cuộc biến thiên, mấy lần đổi khác. Chuyện của xưa cũ, nay chợt hoài niệm rồi lại nhận ra con người quả thực đã thay đổi nhiều đến thế. Ngay cả những vật vô giác vô tri cũng vì con người mà vô tình chuyển biến. Cái lòng người vốn dĩ đã dễ dàng lung lay, lại vì quá khứ mà mấy lần lạc lối, mà bao phen lung lạc.

Mùa đông này nói chuyện mùa đông khác, có chăng cũng chính vì lòng người hẳn là đã đổi thay.

Đi qua bao mùa lá rụng, mấy mùa sương rơi, cuối cùng vẫn là không đành lòng trước sự biến thiên của trời đất, trước sự tàn phai của lòng người.

Yêu thương, nếu có đoạn phai nhạt, thì hy vọng, đó không phải là một mùa đông cuối...

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Thấy hay thì share ngay!

BÌNH LUẬN