Đã bao lâu rồi, chúng ta chưa nói chuyện với nhau....
Anh ơi, từ khi nào mà chúng ta trở nên xa lạ như thế này anh nhỉ? Không còn quấn quýt, trêu đùa nhau như trước nữa. Cũng chẳng còn những tin nhắn chúc em ngủ ngon mỗi khi đêm đến, không còn hỏi thăm em ăn uống ra sao, vui hay buồn,... không còn thân thuộc nữa.
Từ bao giờ mà giữa hai chúng ta dần dần có khoảng cách, ngăn chặn đẩy em và anh hai đứa ngày một xa ra. Đã bao lâu rồi anh cũng chẳng còn ôm em, thơm vào má em mỗi khi em nũng nịu...
Đã bao lâu rồi?
Giờ đây em trong anh, là có cũng được mà không có cũng chẳng sau, như tạm bợ vậy. Em im lặng, ừ thì anh cũng chẳng hỏi han gì. Em nói em nhớ anh, anh cũng chỉ "Ừ!" cứ thế rồi cho qua.
Có phải em nên buông tay anh, có phải nên chúc anh hạnh phúc, tìm được tình yêu mới? Có phải cả hai nên dừng lại ở đây?
Anh ơi giờ đây em rối lắm, cũng buồn khổ tột cùng, nhưng biết sao được khi em bây giờ không phải là lựa chọn của anh nữa.
Đoan Trâm.
BÌNH LUẬN