Sẽ là dối lòng rằng em không quan tâm đến anh, em không nhớ anh, người em đã và đang yêu! Em nhớ anh nhưng không đồng nghĩa em mong anh sẽ về bên em! Em nhớ anh-là cả một sự can đảm của em! Vì em sợ, sợ anh bỏ qua tin nhắn đó hay thậm chí anh còn không mở ra đọc...

Đà Nẵng......

Đà Nẵng đã lạnh rồi anh à! Đông đã ghé sang, gió thổi buốt đôi bờ vai... Trong màn sương đêm này: Em nhớ anh!

Liệu một tin nhắn thôi em còn có quyền không? Em nhớ anh, nhưng chỉ là nhớ thôi! Không phải vì em muốn nhen nhóm tia hy vọng nào giữa chúng ta, cũng không phải có ý định níu kéo anh, vì em hiểu rõ giữa chúng ta chẳng thể nào trở lại như xưa! Mà chỉ đơn giản em muốn thét lên cho thõa nổi nhớ, thỏa nỗi mong mỏi giữa đêm Đà thành mưa lạnh này!

Không thể ép buộc một người trở lại, càng không thể ép mình phải quên đi...

Một tin nhắn chúc anh ngủ ngon! Một tin nhắn em nhớ anh! Có thể anh không thích, đôi khi là rất phiền! Có sao không khi em thừa nhận em nhớ anh! Anh biết không? Mỗi tin nhắn gửi anh là cả một sự can đảm. Bởi em sợ lòng tự tôn của em sẽ mất đi, sợ anh sẽ càng dàng dễ quên đi một người dành rất nhiều tình cảm cho anh! Em sợ! Sợ anh bỏ qua nó, thậm chí anh còn không mở nó ra đọc! Em sợ mình càng trông chờ một tin nhắn từ anh, bản thân lại càng thất vọng, càng chìm vào nỗi đau ấy!

Nhưng anh à! Em có đau, có buồn, đôi khi rất mệt mỏi nhưng không đồng nghĩa là em đang tuyệt vọng đối với cuộc sống này! Không có anh, em vẫn có thể vượt qua tất cả! Chỉ làlòng đã lạnh! Em sợ, sợ hồi ức, sợ kỉ niệm, sợ sự thay đổi!

Không thể ép buộc một người trở lại, càng không thể ép mình phải quên đi...

Sẽ là nói dối rằng em không quan tâm đến anh, không nhớ anh, người em đã và đang yêu ạ! Nhưng sẽ chỉ là nỗi nhớ, một nỗi nhớ luôn đong đầy nhưng không đồng nghĩa em mong anh sẽ về bên em! Em quan tâm anh: từng nơi anh làm, từng dòng tâm sự anh đăng! Nhưng chỉ là với tư cách một người em gái- như anh từng nói, từng mong muốn-dẫu em thì chẳng muốn! Bởi em biết vị trí của mình giờ đang ở đâu.

Emcó thể tìm cho bản thân mọi lý do để tự an ủi mình rằng: anh bận, anh mệt, anh không có thời gian, công việc của anh rất nhiều! Nhưng đâu đấy nó vẫn len lỏi lên vài lý do khác mà dù cố nó vùi lấp nó đi: anh không muốn đọc, anh thấy phiền, anh bận trả lời người khác....! Nhưng không sao cả, em vẫn ổn, mọi thứ vẫn ổn!

Anh bận, em cũng bận! Em làm mọi thứ để bận như anh! Em đăng ký học nhiều môn, làm từ hoạt động này sang hoạt động khác! Anh đi làm, em cũng xin việc đi làm! Tất cả chỉ là có thể như anh, công việc chiếm trọn thời gian, để bản thân không còn thì giờ nhớ anh! Nhưng sao bản thân càng thấy bất lực! Cố gắng bao nhiêu càng nhớ anh bấy nhiêu! Nhưng chỉ là nhớ thôi anh ạ!

Không thể ép buộc một người trở lại, càng không thể ép mình phải quên đi...Không thể ép buộc một người trở lại, càng không thể ép mình phải quên đi...

Em vẫn giữ tất cả về anh, giữ mọi thứ nguyên vẹn, cảm xúc ấy, hình bóng ấy! Đến bây giờ, em cũng đã học được cách chấp nhận, cố gắng bước những bước thật chắc trên con đường mình đang đi! Dẫu cô đơn lắm mỗi khi mệt mỏi ngoảnh lại sẽ không thấy anh! Nhưng tất cả đều do em, do bản thân làm, bản thân phải tự chấp nhận! Làm một người bên mình rất khó, nhưng làm cho họ xa ta thì lại rất dễ.

Nhiều khi thèm lắm một cuộc gọi từ anh, mong lắm được nghe giọng anh, muốn lắm được thấy hình bóng anh! Nhưng rồi chợt nhớ: anh đã xa em từ lâu! Em không muốn khóc, cũng không muốn rơi nước mắt vì anh thêm chút nào nữa, bởi đã quá nhiều lần không đáng! Nhưng cớ sao mỗi lúc nhớ anh, em lại không kìm được!

Không thể ép buộc một người trở lại, càng không thể ép mình phải quên đi...

Em vẫn vậy, vẫn sẽ quan tâm anh, quan tâm theo cách của mình! Dẫu biết anh sẽ cảm thấy phiền lắm! Nhưng biết sao giờ! Em là vậy, một con nhỏ bướng bỉnh, yêu anh trong bướng bỉnh, một con nhỏ luôn thích troll anh! Em biết trông em thật tội nghiệp, nhưng em không muốn phải hối tiếc lần nữa! Em chỉ muốn dành trọn tất cả tình cảm ấy, cảm xúc ấy cho người em thương! Không muốn san sẻ cho ai, cũng càng không cần ai biết!

Em vẫn muốn anh hiện diện trong em! Chỉ cần vậy thôi! Nếu mệt mỏi, em sẵn sàng nghe những câu chuyện vụn vặt từ anh! Công việc, gia đình hay cả cô gái nào đấy anh đang để ý! Thật đó! Bởi em giờ chỉ là người em gái của anh-như anh từng nói!

Em biết giờ anh vẫn đang rất phiền vì những tin nhắn chúc ngủ ngon của em! Đôi khi là 1 tin nhắn nhớ anh giữa đêm đông! Nhưng em sẽ không làm anh thấy khó chịu quá lâu đâu anh à! Em rồi sẽ dần dần rời đi, chỉ là em cần chút thời gian, thời gian cho bản thân sắp xếp lại mọi thứ, cho nỗi nhớ không cần gửi đi! Khi ấy anh sẽ không còn bận lòng nữa, không vội vàng lướt qua hay xóa đi khi có tin nhắn của em!

Ai đó đã từng nói: Đừng ép bản thân phải quên một người, thứ không thể ép buộc là tình cảm, không thế ép buộc một người yêu mình, không thể ép buộc một người trở lại, càng không thể ép buộc bản thân quên đi một người! Nên em vẫn sẽ nhớ anh!

Nếu trong hai chúng ta, vẫn còn một người có thể yêu lần nữa, em mong người đó vẫn sẽ là anh!

Lavender Tháng 5

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Thấy hay thì share ngay!

BÌNH LUẬN