Mưa, luôn là điều mà em ghét nhất, nó tạo cho người ta một không khí u buồn, cô đơn và lạc lõng lắm, cứ thử suy nghĩ, khi em đội đầu trần, dầm mưa đợi anh trong mong nhớ, em lại càng day dứt và nhớ mong anh nhiều hơn.
Đêm đến, em lại trăn trở, thao thức con tim vì anh, cầm chiếc điện thoại, trải mình để lắng nghe những dòng tâm sự của anh trên facebook mặc cho đôi mắt đã lim dim sắp ngủ. Ngốc nghếch thay, em lại cười khúc khích khi anh mập mờ nhắc đến em trong những dòng tâm sự mà anh đăng lên. Sau này em mới chợt nhận ra, đó không phải là em mà là một người con gái khác, em lặng im và cố gắng gượng cười mặc cho con tim đang tan vỡ ra hàng nghìn mảnh, chẳng biết phải giải thích như thế nào cho những suy nghĩ đầy ảo tưởng mong manh ấy!
Mới đầu em luôn thắc mắc rằng cô ấy là ai mà anh lại quan tâm cô ấy hơn em như thế, cô ấy là ai mà để anh thao thức nhiều đêm không ngủ như thế, cô ấy là ai mà anh trao trọn trái tim cho cô ấy như thế. Nhưng đó chỉ là những câu hỏi cho riêng em, mãi chỉ riêng em mà thôi.
Em trách móc anh nhiều lắm và cũng trách bản thân mình, có lẽ mình đã không đủ tốt để giữ anh, cũng không xinh đẹp, giỏi giang như cô gái kia, nhưng có một điều mà em chắc chắn rằng là tình yêu em dành cho anh là mãi mãi. Nhưng thôi, em sẽ chọn con đường toàn là đá sỏi để nhường chỗ cho cô gái kia, quên anh mà bắt đầu một cuộc sống không có anh, em nghĩ là nó sẽ ổn, nó ổn trong những năm em và anh xa nhau, không còn nói chuyện với nhau nữa.
Alexis Ren and Jay Alvarez
Nhưng mọi thứ đã không hề ổn tí nào khi ta gặp lại nhau. Lại bắt gặp khuôn mặt mà em hằng mong nhớ, bắt gặp từng ánh mắt anh đã dành cho em trước đó, bắt gặp những hàng động, dáng đi, cử chỉ của anh, mọi thứ mà em đã ngỡ là thuộc về em.
Đối mặt với anh, em đứng trước nhiều sự lựa chọn vô cùng, một là làm ngơ anh, hai là chào hỏi anh như hai người đã từng quen nhau còn ba là coi anh như người xa lạ. Đầu óc em rồi tung rối mù vì những sự lựa chọn ấy, em không biết phải làm gì bây giờ. Nếu như em làm ngơ anh, có lẽ em là một người quá vô tâm rồi, còn nếu như bắt chuyện và chào hỏi anh thì con tim em lại rung động và đau đớn. Còn nếu như ta coi như người xa lạ thì quả rằng quãng thời gian mà chúng ta bên nhau không còn một ý nghĩa nào nữa.
Chẳng lẽ, con tim anh lạnh lùng đến mức ấy sao hay vì con tim em đã ngừng đập từ sau khi xa anh. Em rất sợ khi phải gặp lại anh, em rất sợ khi phải đối mặt với thứ mà em đã buông bỏ sau bao vết thương, em sợ lắm, và cuối cùng thì em sợ:" Ngộ nhỡ khi gặp lại anh."
BÌNH LUẬN