Khi bạn phải sống theo một quy chuẩn nào đó chẳng giống bản thân mình, là khi bạn đã đánh mất cả chính cái Tôi. Bạn hạnh phúc không? Còn tôi thì không. Dù trong hoàn cảnh thế nào đi nữa, tôi là kẻ tự do – Tôi muốn mình được đi...
Một mình lang thang giữa con đường thân thuộc, tôi đã sống, đã từng gắn bó suốt một tuổi thơ, bất chợt vấn vương trong gió là mùi hương hoa sữa. Đường phố ở quê, chẳng tất bật như Hà Nội, cả cái mùi vị của miền quê nữa. Hoa sữa, cũng thật khác biệt. Chợt nhận ra, mình nhớ thu Hà Nội da diết, nhớ mùa thu của Sư Phạm trên "Con đường Tình yêu" nhuộm vàng trên những tán cây lộc vừng, gió thoảng đưa hương hoa sữa bên ô cửa phòng kí túc...
Hà Nội trong tâm trí cứ nhạt nhòa, ẩn hiện như chính cái ánh đèn đường trên đường Xuân Thủy mà đứng trên cầu vượt ĐHQG tôi ngẩn ngơ đứng nhìn. Tự nhiên thèm lắm cái cảm giác được thẩn thơ, được mộng mơ, vô lo vô nghĩ. Lúc buồn vu vơ có thể lên xe bus để đến một nơi nào đó mà chẳng cần một dự định nào hết. Có một thời, tôi từng nghĩ xe bus là điều tuyệt vời nhất của Hà Nội – nếu như ta không tính trong những giờ tan tầm. Bạn có thể đi đến bất cứ đâu, ngồi lặng yên ngắm mưa qua ô cửa kính, phố nhạt nhòa, ẩn hiện, người nhạt nhòa theo những vệt nắng cuối thu. Sau đó, ghé vào một quán cà phê ven đường, tiếng nhạc du dương mà lặng nhìn dòng người qua lại.
Cuộc sống cứ ngày một chảy trôi, vội vàng cuốn bay đi hết của con người ta hoài niệm. Và chúng ta, cả tôi, cũng như ai kia, vô tình để thời gian trôi qua kẽ tay, chỉ thực sự mất đi mãi mãi thứ gì đó rồi mới cảm thấy nuối tiếc, nhớ nhung.
Nhưng chúng ta lại đang sống trong hiện tại, hiện tại chẳng có chỗ cho quá khứ. Đấy là cái buồn cho những người hay hoài niệm. Ta chẳng thể nào sống bằng ngày hôm qua, cũng chẳng thể nào sống cho ngày mai. Ta phải sống trọn vẹn cho ngày hôm nay.
Gói gém lại những xúc cảm của quá khứ, cuộc sống đâu phải lúc nào cũng theo ý mình? Có một chân lí là mình sẽ ngày một trưởng thành, và sẽ chẳng bao giờ nữa đâu mình được quay trở lại một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Giờ mới thấm tại sao cứ có người ước thời gian ngưng đọng lại. Nếu có thể, tôi sẽ mong tuổi trẻ mãi ngưng đọng lại ở ngưỡng 20. Khi ấy, sẽ đủ nuối tiếc, đủ hoài niệm, đủ trưởng thành để nhận biết cho tròn hai chữ "trân trọng".
Ngày mai, khi mặt trời lên lại một guồng quay lại bắt đầu, chúng ta lại bị cuốn đi, chẳng có nổi cho mình một khoảng lặng mà nghỉ ngơi, để dừng chân mà suy ngẫm nữa. Vậy có nên, trân trọng từng phút giây này để sống và tận hưởng, để thật tự do và là chính mình?
BÌNH LUẬN