Em nói với anh: Không có anh, em không muốn đi đâu cả. Em nói với anh: Chỉ cần có anh, em không sợ gì hết. Em nói với anh: Cho dù thế nào, xin anh cũng đừng buông tay, đừng bỏ em lại một mình. Em nói với anh: Nếu em thất thường khiến anh không cách nào thuyết phục, thì hãy cho em một cái ôm, một cái ôm là có thể ổn hết. Em nói với anh: Anh là người đầu tiên cũng là người duy nhất em muốn lấy. Em đã nói rất nhiều, nhưng anh không nhớ, em nên làm gì đây?

Thanh xuân quá ngắn. Không thể bình lặng từ bỏ một người cao lớn như anh. Ở bên nhau một năm, hai năm, ba năm, bốn năm……Nắm tay nhau đi qua không biết bao xuân hạ thu đông, trải qua vô số hỉ nộ ái ố, vượt qua bao tiểu nạn đại nạn. Cuối cùng người anh nắm tay đi qua thảm đỏ, lại không phải là em. Mà người đàn ông đứng bên cạnh em, cũng không phải là anh. Em từng nói với anh chúng ta kết hôn, không cần hôn lễ long trọng, áo cưới tuyệt đẹp, tiền mừng thật dày, nhiều người chúc phúc, chỉ cần tay trong tay đến cục dân chính lĩnh tờ giấy màu đỏ. Sau đó bắt đầu cuộc sống hôn nhân nông phu nông phụ củi gạo dầu muối bình thường, em thấy đã đủ rồi. Anh cười hỏi:”Người ta đều là hoàng tử với công chúa, tại sao đến chúng ta lại trở thành nông phu nông phụ?” Rất đơn giản, bởi vì em sớm đã không còn tin vào chuyện cổ tích. Nhiều năm bán lẻ trên vỉa hè, trên đường ở vùng du lịch ngoại thành, cùng với hai bàn tay giặt giũ cọ rửa đã trở nên chai cứng không chịu nổi, đã khiến em hiểu được cái gì là bình thường, là ngày tháng hạnh phúc. Bình thường chính là cho dù đi đến nơi nào anh đều nắm tay em, hôn lên mặt em, để cho em biết, dù cho xảy ra chuyện gì, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em. Ngày tháng hạnh phúc chính là mỗi sáng tỉnh dậy thấy người bên cạnh em là anh, em dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng miết lên trán anh, chân mày, cái mũi, lặng lẽ hôn lên má anh. Sau đó, chúng ta hay vì một số chuyện vụn vặt mà cãi nhau. Anh luôn nói em thay đổi, em cũng bắt đầu oán trách anh không đủ săn sóc, dịu dàng. Dù thế khi khóc, thứ em muốn dựa vào vẫn là bả vai anh. Em nói với anh: Không có anh, em không muốn đi đâu cả. Em nói với anh: Chỉ cần có anh, em không sợ gì hết. Em nói với anh: Cho dù thế nào, xin anh cũng đừng buông tay, đừng bỏ em lại một mình. Em nói với anh: Nếu em thất thường khiến anh không cách nào thuyết phục, thì hãy cho em một cái ôm, một cái ôm là có thể ổn hết. Em nói với anh: Anh là người đầu tiên cũng là người duy nhất em muốn lấy. Em đã nói rất nhiều, nhưng anh không nhớ, em nên làm gì đây? Phụ nữ, khi yêu một người luôn đánh mất tất cả lí trí. Cho dù ở trước mặt người khác kiêu ngạo như thế nào, vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn nước mắt, không ngừng dây dưa đủ kiểu, thất vọng, hờ hững trong tìm đến cái chết, trong vô thức. Vì thế bắt đầu tập luyện thành một người điềm tĩnh , đọc sách, ăn cơm, viết chữ, ngủ. Thử không chờ mong những niềm vui nho nhỏ, sẽ không vì một câu nói mà hốc mắt hồng hồng, sẽ không vì một món quà nhỏ mà vui đến mấy ngày, sẽ không tha thứ cho một người phạm cùng một lỗi đến vô số lần, sẽ không nhìn di động chằm chằm chờ cuộc gọi muộn của ai trong đêm khuya, sẽ không coi qua loa nhất thời trở thành hứa hẹn cả đời, sẽ không không phân biệt được thời gian địa điểm ngây ngốc khóc…. Nhưng tất cả những thứ sẽ không đó, đều là những gì em đã làm vì anh. Em cố gắng cười với người ngồi bên cạnh, cố gắng trở thành một cô gái rực rỡ như đóa hoa hướng dương. Anh xem, em cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi. Cho dù sau này yêu ai, được ai yêu, em cũng sẽ không xúc động như vậy nữa. Khi em mắc bộ váy cưới màu trắng, được bố khoác cánh tay trái chậm rãi đi vào lễ đường, đưa tay em trao vào tay một người đàn ông, cha xứ hỏi hai người có nguyện ý nghèo hèn, tai nạn, bệnh tật đều gắn bó bên nhau đến chết không, sau khi đáp “Yes, I do.”, chiếc nhẫn trên ngón áp út của hai người lóe lên ánh sáng rực rỡ chói mắt—–nước mắt của em lặng lẽ chảy xuống gò má. Đó là lần đầu tiên em khóc trong cảnh tượng hạnh phúc, cũng là lần cuối cùng rơi nước mắt vì anh. Giống như anh hôm nay, đứng dưới ánh đèn chiếu xuống lễ đường, dắt cô vợ mới của anh, ở trước mặt mọi người tuyên bố - muốn làm bạn đến già với cô ấy. Lời thề giống như đã từng quen thuộc, lúc xa lúc gần thoảng bên tai em. Cũng giống mấy năm trước anh mới gặp em, khuôn mặt dịu dàng làm nổi bật ánh mắt tập hợp hàng nghìn hàng vạn sự yêu thương chỉ dành riêng cho em. Trong tiệc cưới, anh bước đến kính rượu, em bình tĩnh nói hết lời chúc phúc. Nhìn anh châm thuốc cho anh ấy, bóc kẹo cho em. Sau đó nắm tay anh ấy lẳng lặng rời đi. Anh trước kia, biết em sợ bóng tối, sợ sâu, sợ tiêm….sợ rất nhiều. Lại không hề biết: chuyện em sợ nhất, là em cuối cùng không gả cho anh.

 

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Thấy hay thì share ngay!

BÌNH LUẬN