Ngày ấy, anh để mặc em giữa bộn bề cuộc sống, giữa tất thảy lo âu, giữa những yêu thương tưởng chừng có nơi để níu giữ. Ngày ấy, anh để mặc em giữa dòng người, anh đến với một vòng tay khác. Với sự ích kỷ của mọi gã đàn ông, anh giải thích mọi thứ chỉ vì vòng tay ấy đón anh trong sự cô đơn, biết lắng nghe, biết vỗ về anh. Còn em, anh trách em sao quá lạnh lùng, quá mạnh mẽ, trách cô quá tài giỏi, không cần anh phải bảo vệ, không vần anh phải đắn đo lo lắng. Thế là anh đi.

Đã tháng Mười Một rồi vậy mà trời vẫn nắng hanh hao. Những cơn mưa hiếm hoi lướt qua như thể đùa cợt với lòng người. Bao ngày nắng mệt người vẫn luôn mong chờ một cơn mưa làm dịu mát lòng.

Em nhận được cuộc gọi từ anh vào một ngày nắng hanh hao như thế. Lòng em cũng mệt mỏi với guồng công việc tẻ nhạt. Em không lưu số anh trong danh bạ nhưng mười con số kia vẫn còn chạy dọc trước cửa miệng khi ai đó hỏi số điện thoại của em. Em nghe máy, vẫn giọng nói ấm nồng ấy, vẫn những lời dịu dàng. Thật sự em vẫn chưa biết vì sao các cô gái là đổ gục vì giọng nói của anh và những cử chỉ dịu dàng thân mật đấy, trong khi biết rằng anh vẫn như thế với tất cả các cô gái không dùng riêng cho một ai, em đã luôn rất ghét giọng nói và các cử chỉ thân mật luôn dành cho tất cả mọi người như thế của anh. Anh bảo muốn gặp em.

Anh trách em quá lạnh lùng, quá mạnh mẽ. Thế là anh đi...

Chúng ta đã bao lâu rồi không còn gặp nhau nữa. Đã bao lâu rồi chúng ta đã ngừng liên lạc với nhau. Đã bao lâu rồi anh không còn hẹn gặp em nữa. Chúng ta đã qua rồi những cái bao lâu. Ấy vậy mà giờ đây, sau ngần ấy thời gian anh lại muốn gặp em?

Em vẫn đồng ý gặp anh. Ngày hẹn, make up, chọn đồ, em tự tin đến gặp anh. Giờ đây em không còn hồi hộp, miệng lẩm bẩm như cái hồi mới yêu, như cái hồi mới hẹn hò. Em giờ đây như mặt nước hồ, tĩnh lặng và không hề dao động bởi những gì về anh nữa. Vì em đã khóa chặt mọi thứ về anh và thả xuống tận đáy hồ.

Anh vẫn hẹn em quán cũ. Bàn cũ, anh ngồi đợi em. Anh vẫn thế, vẫn như ngày đầu gặp nhau, anh mặc chiếc áo sơ mi màu em thích, tóc chải gọn gàng, anh đẩy gọng kính nhìn em. Anh hơi bất ngờ. Em không còn rụt rè nói chuyện với anh như ngày còn 19, mạnh dạn, thông minh em đáp lời anh tinh tế. Anh nói em thay đổi quá, em cười, ai rồi cũng khác.

Anh trách em quá lạnh lùng, quá mạnh mẽ. Thế là anh đi...

Anh nói xin lỗi về chuyện chia tay. Sau ngần ấy thời gian, anh nói câu xin lỗi đầy muộn màng. Em vẫn còn nhớ những hẹn thề trăm năm của anh. Ngày ấy, anh để mặc em giữa bộn bề cuộc sống, giữa tất thảy lo âu, giữa những yêu thương tưởng chừng có nơi để níu giữ. Ngày ấy, anh để mặc em giữa dòng người, anh đến với một vòng tay khác. Với sự ích kỷ của mọi gã đàn ông, anh giải thích mọi thứ chỉ vì vòng tay ấy đón anh trong sự cô đơn, biết lắng nghe, biết vỗ về anh. Còn em, anh trách em sao quá lạnh lùng, quá mạnh mẽ, trách cô quá tài giỏi, không cần anh phải bảo vệ, không vần anh phải đắn đo lo lắng. Thế là anh đi.

Lần này gặp lại, anh lại xin lỗi. Xin lỗi về điều gì? Về những hẹn thề không giữ? Về lí do ích kỉ? Hay chỉ vì chẳng có gì?

Anh báo thiệp hồng. Rõ ràng là người khác không phải em. Em luôn tự huyễn hoặc mình đã chấp nhận được điều ấy. Nhưng điều không may, em vẫn luôn ghi nhớ những hẹn thề trăm năm năm nào. Thì ra em vẫn khờ dại, em luôn xây một bức tường đủ mạnh và dài để ai cũng lầm tưởng rằng em ổn, nghĩ rằng em có thể vượt qua tất cả. Sau tất cả, em đổ gục trước tấm thiệp hồng anh đưa ra trước mặt. Anh bảo muốn em đến. Vậy em đến với danh nghĩa gì? Người yêu cũ? Bạn cũ? Chúng ta là gì của nhau?

Em đã không còn thói quen gõ tên anh vào mục tìm kiếm, ấy vậy mà hôm nay em lại muốn xác minh điều gì. Anh đăng tin báo hỷ kèm với tấm ảnh cưới, cô ấy cười hạnh phúc, anh vẫn giữ nụ cười hiền. Em chỉ lặng lẽ.

Chúng ta đã luôn là hai đường thẳng song song, với một lí do nào đó mà gặp nhau nhưng rồi vẫn luôn không chung một đường.

À thì ra, mãi mãi là chỉ vỏn vẹn 1 lời yêu.

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Thấy hay thì share ngay!

BÌNH LUẬN