Không ai gọi ta dậy mỗi sớm mai kia, không ai hỏi han mỗi bữa cơm, không ai cười đùa chọc ta cười khi mệt mỏi, không ai gọi tên ta trìu mến, không ai nắm bàn tay đặt vào túi áo, cũng chẳng còn những ngày rong ruổi trên đoạn đường xa xôi. Người cũng chẳng còn cười, ta có vui chăng? Những thói quen bất chợt ngừng đột ngột như cái cách người ta phanh gấp để rồi va vấp trượt ngã trên đường, sau cú trượt đó vết thương có thể lành nhưng vết thẹo, nỗi đau cứ theo từng đợt gió rít ùa về không thể nào quên được.

Đi qua những sốc nổi của tuổi trẻ, mang bao dấu vết của thời gian.... Ngoảnh đầu nhìn lại, liệu bản thân vẫn còn sức để bước đi?...

Đó là 1 đoạn phim ngắn có cả niềm vui lẫn nước mắt đan xen...

Là thứ tình cảm bắt nguồn từ hai phía, nhưng một bên nóng ấm như ánh Mặt Trời, một bên cứ lững lờ như mặt nước biển bao la liệu có thề cùng nhìn về một hướng?... Ánh nắng có thể chiếu xuống, hòa vào làn nước mênh mông, lay động những gợn sóng nhỏ nhưng nào có cạn khô được dòng chảy tuần hoàn vốn có.

Người mang sức sống, mang tuổi trẻ đi cùng năm tháng, còn biết bao hoài bão, thế mà bước qua cơn sóng lòng lại chùng chân. Là do lỗi nơi con sóng kia níu chân hay do bản chất của hai cá thể đã được mặc định là không thể. Nơi ta đây không nên là bến đỗ của người, hóa chăng chỉ là ảo ảnh để rồi tan biến như bọt sóng. Đừng tin nơi đại dương kia là yên bình, đừng tin vào những cơn sóng níu chân người mà hãy bước đi...

Đã biết yêu là một điều vô cùng khó khăn, biết sẽ đau, biết sẽ thất vọng mà người- ta cứ dùng dằng, mâu thuẫn khôn nguôi. Khi nào cần bước đi, trong lòng đã định sẵn mà đâu ngờ trái tim lại yếu mềm, bị chôn vùi trong muôn ngàn cơn sóng biển ngoài kia, mãi chẳng thể cuốn vào bờ.

Qua một cơn bão lòng, người - ta liệu còn có thể nhìn nhau?

Chúng ta, hai kẻ không liên quan tưởng chừng xa cách, rồi lại càng có khoảng cách khi những sự thật được phơi bày vậy mà vẫn cố tình luyến tiếc ánh nhìn vào nhau. Câu buông không đành, tay nắm dở dang....

Người có từng nghĩ đến sự khác biệt? Có từng nghĩ đến khoảng cách? Có từng nghĩ đến những định kiến của xã hội? Có từng nghĩ đến kết quả sau này? Người dũng cảm, người gan dạ, người liều lĩnh, còn ta thì không. Ta yếu ớt, ta buông tay...

Để rồi ngày chia ly cũng đến, người không bên ta nữa..... Không ai gọi ta dậy mỗi sớm mai kia, không ai hỏi han mỗi bữa cơm, không ai chọc ta cười khi mệt mỏi, không ai gọi tên ta trìu mến, không ai nắm bàn tay đặt vào túi áo, cũng chẳng còn những ngày rong ruổi trên đoạn đường xa xôi. Người cũng chẳng còn cười, ta có vui chăng? Những thói quen bất chợt ngừng đột ngột như cái cách người ta phanh gấp để rồi va vấp trượt ngã trên đường, sau cú trượt đó vết thương có thể lành nhưng vết thẹo, nỗi đau cứ theo từng đợt gió rít ùa về không thể nào quên được.

Người nói người tạm thời rời đi... Đi đâu? Khi nào đi? Tại sao lại đi?... Trong ta cứ cồn cào những câu hỏi, vội chạy ùa đi tìm, tìm người, tìm nơi đâu. Lý trí, trái tim cùng nhau tăng tốc như đang tìm kiếm 1 chút hy vọng, lòng thầm mong người khoan hãy đi, đừng đi... Giây phút nhìn thấy người ấy, không thể nhìn thẳng vào mắt đối phương nhưng cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn và nỗi đau tận tim như dùng chính đôi tay mình bóp nghẹt. Nước mắt rơi khi vừa khuất bóng nhau.

Chỉ vài phút ngắn ngủi trông thấy người, nếu không đủ sức kìm lòng có lẽ ta đã nói hết những lời bấy lâu, thật may là sức chịu đựng vẫn còn có thể phát huy tác dụng vào giây phút ấy.

Qua một cơn bão lòng, người - ta liệu còn có thể nhìn nhau?
Có lẽ ta ích kỷ vì không dám nắm lấy bàn tay người, không thể cùng vượt qua giông bão, đến cuối cùng thì biển rộng trời cao, chỉ biết đứng từ xa nhìn nhau bằng ánh mắt.

Rổi ta và người cũng sẽ chẳng thể chạm tay sau 1 lần chia ly.

Rồi người cũng phải bước đi trên đoạn đường phía trước

Mỗi sớm mai thức giấc điều ta không được phép nghĩ đến đầu tiên là hình bóng ai kia

Khi đau, khi vấp ngã cũng phải tự đứng lên vì không ai ở bên nâng đỡ, thoa vết thương cho ta.

Rồi cuộc sống ngày mai, ngày kia, ngày sau đó nữa, tập dần thói quen không còn nhau.

Ai kia có thể sẽ quên, có thể sẽ nhớ, nhưng mọi thứ đều được gói gọn trong 2 từ " kỉ niệm"

Qua một cơn bão lòng, người - ta liệu còn có thể nhìn nhau?

Qua cơn bão lòng, liệu cả 2 có còn đủ sức lực chạy đua cùng thời gian, còn có thể đối mặt với nhau như ngày chưa bắt đầu, còn có thể hạnh phúc với sự lựa chọn khác ngoài kia.

Người ấy không biết, ta cũng không

Mặt trời phương ấy là nơi đại dương dõi theo...

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Thấy hay thì share ngay!

BÌNH LUẬN