Thứ hai
"Có một lần trong đời, tôi đã yêu rất sâu sắc dù biết chắc mối quan hệ ấy sẽ không đi đến đâu. Đôi khi, chính cái cảm giác không có được nó trọn vẹn đã khiến cuộc tình ấy trở nên đặc biệt trong lòng tôi..."
Con người vốn thế, thứ mình không có được lại khao khát. Đôi lúc ta điên dại vì thứ tình yêu không rõ ràng đó, đau khổ, tuyệt vọng nhưng vẫn bấu víu vào.
Đã rất sâu sắc! Và nỗi đau cứ dai dẳng! Cứ nghĩ mình chả buồn nữa đâu! Nhưng miệng cười mà lòng nôn nao không tả nổi! Nhưng phải bỏ thôi! Cố lên!Nói vậy thôi chứ có mấy ai lý trí thắng được con tim đâu"
Thứ ba
"Trên chuyến tàu bốn mùa ấy, nếu như em phải xuống trước, xin đừng đánh thức khi tôi vờ say giấc, hãy để tôi được ngủ yên cho đến trạm cuối cùng, và tự ru mình rằng, tôi không hề hay biết em đã bỏ đi."
[Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai]
Cứ đến lúc tưởng chừng hết hi vọng thì lại xuất hiện, lại mang đến hi vọng. Để đến những lúc có suy nghĩ gồng mình lao tới giành giật lấy thứ mình thích bằng mọi giá. Song cơn đau ấy lại nghĩ hay là lại ngậm ngùi đứng từ sau như một thằng thất bại. Rốt cuộc là nó có đúng là "chẳng đâu vào đâu" không? Có chờ được không? Phải chờ bao lâu? Chờ có được gì không?
Thứ tư
Càng lớn, tôi biết tự hoàn thiện chính bản thân mình mà không cần ai khác. Tôi là tôi, hoàn toàn trọn vẹn, và em khiến tôi thấy mình có thể hoàn hảo hơn nữa mà thôi. Tôi muốn mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn cùng em. Sự thật là tôi không cần em vẫn có thể sống tốt, nhưng tôi thực sự muốn em hiện hữu trong cuộc đời mình. Sau tất cả có khi em vẫn chưa nhận ra tình cảm của tôi, hay là em cứ làm ngơ tôi cũng không rõ nữa, chúng ta mới bắt đầu hiểu nhau mà rõ hơn là tôi đang cố tìm mọi cách len lỏi vào cuộc sống của em, và có thể mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả. Nhưng mọi thứ giữa tôi và em, vẫn cứ khiến tôi mơ mộng, khiến tôi tin tưởng rằng : Có lẽ, chúng mình thật sự có cơ hội.
Tôi sai lầm khi tính của mình hay im lặng, rất sai lầm.
Thứ năm
“Nếu có một người tồn tại trong trái tim, trong tâm trí, trong những giấc mơ và trong ánh mắt của bạn, nhưng chưa bao giờ quay về phía bạn. Đó chính là một dạng nỗi đau.”
Một dạng nỗi đau nó cứ âm ỉ đến khi nó bùng phát thì đau đớn vc xong rồi thôi =)) qua vài cơn là khỏi ý mà =))))) Dù sao cũng quen rồi"
Thứ sáu
Sẽ có ngày, sẽ có người khiến bạn chỉ muốn viết mấy câu trích dẫn củ chuối, sến sẩm, não nề nhớ nhung lên mấy cái hình kiểu kiểu tâm trạng vãi đái. Xong post đầy lên FB lúc trời lạnh lẽo mưa gió, rồi hi vọng người ấy sẽ vô tình đọc được.
Và người ta gọi đó là tương tư =))
Thứ bảy
"[....Những ngày cuối thu đầu đông, đợt gió mùa đầu tiên tràn về lạnh đến thấu xương. Người ta không có ý niệm mùa về, cái mùa dành cho việc co ro và thu mình lại, "cái mùa độc ác" khiến người ta thấy cô đơn, cái mùa người ta thèm ra ngoài đường có đôi có cặp. Mỗi ngày tôi sống trong mộng tưởng, rằng em cũng yêu tôi, rằng em cũng nhớ tôi rồi ngộ độc hi vọng, rước vào mình bao tủi hờn đớn đau....]"
Chủ nhật
"Là một cô gái độc thân rồi em sẽ ngấm cái cảnh cô đơn giữa mùa đông lạnh đầy mưa ở Hà Nội. Và dù có gắng đan hai bàn tay vào nhau thỉ một góc ở ngực vẫn lạnh, vẫn nhói. Nước mắt không rơi nhưng có những cái đau không nói nên lời, không biết nói với ai. những lúc mệt mỏi, nhìn người ta hạnh phúc mới thèm khát lắm một bờ vai để dựa, một vòng tay sết chặt, một câu nói cụt lủn " Đùng lo, anh ở đây rồi!" . Ờ thì đánh đổi tự do để lấy cô đơn đi, đừng tự an ủi mình rồi quay mặt lau nước mắt trước hạnh phúc của người ta cô gái ạ. Em có quyền yếu đuối và dựa dẫm mà,,,"
BÌNH LUẬN