Em đã không còn khóc nữa, có lẽ là không còn nước mắt để khóc. Còn gì đau đớn hơn buông tay người đàn ông mình yêu nhất cuộc đời và lại phải tự nhủ rằng làm như vậy là tốt nhất cho cả hai. Đôi khi đổ lỗi cho duyên phận là cách duy nhất để an ủi chính bản thân mình, rằng kiếp sau sẽ lại gặp nhau. Và nếu có gặp lại em thực sự không mong chúng ta sẽ yêu nhau, bởi vì sự dằn vặt ở kiếp này sẽ đủ đau để mong không bao giờ lặp lại.

Trước kia em từng cho rằng bị người mình yêu thương phản bội thực sự đau khổ nhưng tới bây giờ em đã nhận ra, hóa ra hai người yêu nhau phải chấp nhận buông tay nhau mới là tổn thương nhất.

Con người ta gặp được nhau là do duyên, anh và em cũng vậy. Có lẽ kiếp trước chúng ta còn mắc nợ nhau nên kiếp này đã gặp lại để rồi yêu thương nhau nhiều đến thế. Kể từ ngày có anh, cuộc sống của em tràn ngập màu nắng, ấm áp và hạnh phúc. Mỗi ngày trôi qua, tình cảm của chúng ta tăng dần lên để rồi tưởng chừng như không điều gì có thể chia cách hai đứa. Nhưng cuộc sống vẫn có những điều kỳ lạ như vậy đấy, để rồi ta lại đổ cho số phận. Anh và em, là có duyên, không phận. Cuộc đời cho chúng ta gặp nhau, rồi yêu nhau mà chẳng thể cùng nhau tay trong tay tới cuối cuộc đời.

Đôi khi đổ lỗi cho duyên phận là cách duy nhất để an ủi chính bản thân mình...

Mọi sự ngăn cách đều là vô nghĩa nếu như tình yêu đủ lớn. Em tin, tình yêu của chúng ta đủ khỏe mạnh để có thể vượt qua nhưng cái giá phải trả có lẽ là quá đắt và trong cuộc đấu tranh giữa trái tim và lý trí, chúng ta chấp nhận buông tay nhau.

Thành phố bé lắm nên đôi khi chúng ta vẫn vô tình chạm mặt, mỗi lần như vậy trái tim em đều rỉ máu. Lựa chọn xa nhau mà tại sao trong chúng ta sự dằn vặt vẫn lớn đến vậy để rồi chẳng thể quên được nhau. Những sự quan tâm âm thầm, những nỗi nhớ quặn thắt để rồi lại đi tìm lại những kí ức đang phai màu. Từng góc phố, từng con đường, từng hàng quán... đều có bóng dáng của anh, để rồi khi chỉ còn một mình em đều đi qua những nơi ấy và hồi tưởng lại những ngày hạnh phúc khi xưa.

Đôi khi đổ lỗi cho duyên phận là cách duy nhất để an ủi chính bản thân mình...

Em đã không còn khóc nữa, có lẽ là không còn nước mắt để khóc. Còn gì đau đớn hơn buông tay người đàn ông mình yêu nhất cuộc đời và lại phải tự nhủ rằng làm như vậy là tốt nhất cho cả hai. Đôi khi đổ lỗi cho duyên phận là cách duy nhất để an ủi chính bản thân mình, rằng kiếp sau sẽ lại gặp nhau. Và nếu có gặp lại em thực sự không mong chúng ta sẽ yêu nhau, bởi vì sự dằn vặt ở kiếp này sẽ đủ đau để mong không bao giờ lặp lại.

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Thấy hay thì share ngay!

BÌNH LUẬN