Và em cũng luôn tưởng tượng, một ngày nào đó anh đến trước phòng gõ cửa và nói với em "Anh suy nghĩ kỹ rồi, mình yêu nhau nhé!" Và trao em một bó hoa như em đã từng mơ. Nhưng đó luôn là trí tưởng tượng của một đưa lơ mơ như em thôi.

Anh à! Khi nào bắt đầu bằng hai từ này là muôn vàn tâm sự của em nhỉ! Mình mới không gặp nhau bốn ngày thôi mà thấy xa nhau lắm luôn anh. Bữa tết cũng xa hơn có tý mà nhớ nhau đến điên cuồng. Bữa nay chắc xa nhau chắc khó mà gặp lại.

Mấy ngày qua em đang cố bận rộn. Tối nào cũng ngồi đọc sách, hết đọc sách thì lôi công việc ra làm để không nhớ anh. Rồi lại thêm cái vụ tập gym, đi tập bữa đầu về mệt vật vả ra. Anh biết em đi tập mà, tới câu an ủi hỏi thăm cũng không có. Dạo này anh không quan tâm em như xưa nữa nhỉ. Vẫn nhớ hôm em bị đau anh quan tâm em, nhớ kinh khủng. Cảm giác cứ nằm chờ anh đi làm về mà vui, nghe tiếng xe là vui như hồi bé thấy mẹ đi chợ về. Già rồi mà suy nghĩ vẫn còn con nít lắm anh ạ!

Người con trai cứ lấp lửng với em, rõ ràng là không yêu em rồi...

Em vẫn biết ngày anh nói để anh suy nghĩ cũng là ngày chắc anh sẽ không quay lại nữa. Em biết điều đó, ngày đó sẽ đến. Em vẫn biết ko có em cuộc sống của anh sẽ cũng tốt như mọi ngày, có khi nó sẽ tốt hơn nhiều. Thất nghiệp anh cũng đã trải qua, thất tình anh cũng đã trải qua, thì xa mối tình nhỏ với em có là gì trong cuộc đời anh.

Hôm rồi em dọn bàn học sạch sẽ đẹp đẽ lắm. Giá sách bây giờ nhiều sách lắm anh ạ! Đúng ra ngày này anh sẽ phải, em sẽ ôm anh vào lòng mà thủ thỉ, "Anh à! Em dạo này ngoan lắm, đọc rất nhiều sách. Anh cứ bảo không biết khi nào giá sách em ngập tràn sách, ngày đó sắp tới rồi này". Nhưng tiếc là ngày đó không còn có anh trong cuộc đời em nữa. Em cầm 2 bức thức tay anh viết cho em ra đọc mà thấy nhớ thời xưa, lúc đó vui lắm anh nhỉ. Toàn anh viết thư tay cho em thôi. Dạo này anh đâu còn như thế, chỉ có em viết mail cho anh thôi, anh không trả lời, chỉ còn em nói huyên thuyên đủ thứ anh như lờ đi, chỉ còn những giọt nước mắt em khóc và tự lau khô đi thôi.

Người con trai cứ lấp lửng với em, rõ ràng là không yêu em rồi...

Cái ngày anh nói muốn có thời gian suy nghĩ, thật sự thì em biết suy nghĩ gì, có nghĩ ra là muốn yêu em thì cũng thế thôi. Tình cảm trong anh dành cho em đâu có, sao ta có thể đồng hành đi cùng nhau một con đường xa được. Vị trí ấy sẽ có người khác phù hợp hơn em, sẽ có người đồng hành với anh tốt hơn em.

Và em cũng luôn tưởng tượng, một ngày nào đó anh đến trước phòng gõ cửa và nói với em "Anh suy nghĩ kỹ rồi, mình yêu nhau nhé!" Và trao em một bó hoa như em đã từng mơ. Nhưng đó luôn là trí tưởng tượng của một đưa lơ mơ như em thôi.

Em vẫn nhớ những nẻo đường chúng ta cùng đi qua, những lúc ôm anh nhẹ từ phía sau ấm áp lắm. Em vẫn nhớ những chiều lang thang cùng nhau ở bờ sông, những giây phút ấy bình yên và ấm áp đến nhường nào. Em vẫn nhớ lúc say anh nói với người ta là "Vợ sắp cưới nói phải nghe chứ, cuối năm mình cưới hè..." Những câu nói ấy hạnh phúc lắm, nhưng đó là khi anh say rồi, anh nhầm lẫn nên nói cũng chẳng nhớ mình nói gì.

Bài hát em nghe khi nhớ tới anh là bài Cô Dâu, em vẫn nhớ những giai điệu bài đấy. Vẫn tưởng tượng ra cảnh chúng ta sẽ dắt tay nhau đi hạnh phúc, em xinh đẹp lỗng lẫy sánh bước bên anh. Nhưng đó là tưởng tượng thôi, còn đâu nữa anh.

Người con trai cứ lấp lửng với em, rõ ràng là không yêu em rồi...

Quãng thời gian qua bên anh, là một quãng thời gian hạnh phúc với em, một hương vị cuộc sống mới. Được đồng hành cùng anh như thế là trải nghiệm với em. Làm em mạnh mẽ hơn khi bước đi ở một nơi xa lạ, làm em thấy tình yêu vốn dĩ không nhàm chán như em nghĩ. Nhưng tình yêu có vui vẻ hay mới lạ nó cũng cần niềm tin, em không thể tự lừa dối mình mà sống mãi như thế được. Em cần bình yên, đôi khi em chỉ muốn có một người yêu bình thường, chỉ yêu em thôi không có ai nữa cả. Những giây phút bên họ hạnh phúc nhẹ nhàng, họ tự hào giới thiệu em với cả thế giới.

Em biết em có nhiều khuyết điểm lắm, em cũng cố làm mình hoàn hảo đi lắm chứ, nhưng tiếc em chưa hoàn hảo như em muốn. Em chưa tinh tế để nhận ra lời nói mình sai ở đâu, em biết em không xinh đẹp, em không giỏi giang cũng không biết cách giao tiếp, lời ăn tiếng nói chưa tốt,... có vài năm sau đi chăng nữa em cũng không hoàn thiện được. Đôi khi nhìn những người xung quanh họ cũng như em thôi sao họ nhận được hạnh phúc, còn em lại không? Có lẽ do em chưa được may mắn như họ hoặc chưa gặp đúng người dành cho mình. Đôi khi em thấy mệt mỏi vì không được sống như chính em, nói gì cũng suy nghĩ cẩn thận, làm gì cũng cố làm thật tốt để anh thấy em tốt thế này tốt thế kia, đúng hơn có rất nhiều khi em tự gồng mình lên. Nhưng bây giờ em thấy mệt mỏi. Đứng ở một nơi không có niềm tin để bước, không có một vị trí, nhưng lại cố để làm tốt, và cố tỏ ra mình cao thượng, cố lờ đi để không khó chịu với bất cứ người con gái nào bên anh. Em mệt rồi, anh đi đi

Người con trai cứ lấp lửng với em, rõ ràng là không yêu em rồi...

Có người đã nói với em rằng "Người con trai mà lấp lửng với Thu rõ ràng là người ta không yêu Thu rồi, với ai họ cũng thế chứ không phải riêng với Thu đâu, tại sao Thu cứ đứng ở đó mà chờ đợi, tại sao lại tự đưa mình vào bụi rậm, phải bước chân ra đi chứ, đứng ở đấy sẽ bị gai đâm đến chảy máu đấy..." Họ nói đúng quá anh ạ! Chỉ có em không tự hiểu thôi.

Em sẽ đi con đường còn lại của em, em vẫn mong nếu một ngày gần đây em kết hôn, anh sẽ chúc em hạnh phúc nhé! Và em cũng sẽ chúc anh luôn vững bước trên con đường anh đi. Anh sẽ đi qua thật nhiều vùng đất mới, thành công luôn mỉm cười. Và sẽ tới lúc anh gặp và yêu người con gái cho anh được bình yên.

Đà Nẵng, ngày không anh, chúc anh luôn hạnh phúc!

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Thấy hay thì share ngay!

BÌNH LUẬN