Hành trình đi tìm những bình yên của riêng mình...

GUU TÂM SỰ
Tình yêu quá miên man mà lòng người thì vô định, em biết dùng gì để giữ lấy tâm anh?
Khi nào giữa dòng đời xuôi ngược hối hả, anh một lần quay lại hoảng hốt tìm em trong đám đông? Hay có lẽ chỉ một mình em lặng lẽ cố gắng nắm tay anh thật chặt để không lạc nhau giữa thế giới rộng lớn này? Chỉ sợ rằng bàn tay nhỏ bé yếu ớt của em đến một lúc nào đó mỏi mệt... Đàn bà thì lưu quyến cảm giác quen thuộc còn đàn ông thì luôn say đắm với cảm giác mới lạ. Khi đọc đâu đó những điều này em bỗng bật khóc nức nở. Đúng lòng mình, đúng điều mình cần làm nhưng sao dù hiểu, dù biết nhưng em vẫn thổn thức níu kéo. Cái làm em đau nhất là trơ mắt nhìn anh đi mất mà em không biết mình phải làm gì. Tình yêu quá miên man mà lòng người thì vô định, em biết dùng gì để giữ lấy tâm anh? Chết lòng còn có thể dùng tâm để giữ, chết tâm rồi em dùng gì để cứu chúng ta đây?...

GUU TÂM SỰ
Cơn say nắng của đàn ông, để lại nỗi đau cho đàn bà...
Đằng sau cơn say nắng của đàn ông là nỗi đau âm ỉ và không bao giờ nguôi ngoai của đàn bà. Sau khi say nắng, đàn ông trở về lành lặn, bình thản và nhẹ nhàng còn đàn bà thì dang tay chào đón nhưng nỗi đau đớn luôn lấp ló chực chờ nhảy vọt ra bóp nghẹt tim mỗi khi màn đêm xuống. Người ta nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương nhưng em biết...nó chỉ bị che khuất bằng nhịp sống hối hả của cuộc đời, bị vùi lấp bởi nhiều mối bận tâm khác của mỗi người. Rồi để khi vô tình được khơi lại thì nó vẫn còn nguyên đó, sâu hoắm, loang lổ và âm ỉ chảy máu cho đến cuối đời. Em những tưởng mình đã quên được nhưng mỗi khi trái gió trở trời thì cảm xúc đớn đau vẫn còn nguyên vẹn như ngày hôm đó....

GUU TÂM SỰ
Cơn bão cuộc đời...
Bão dữ quét sạch hết tất cả những gì em có, bỗng dưng em thành kẻ trắng tay, mất tất cả những gì em xây dựng gần như cả tuổi thanh xuân của mình. Em bị quăng quật tơi tả trong cơn bão, càng ngoi ngóp lại càng bị nhấn chìm xuống làn nước lạnh lẽo và sâu thẳm. Nỗi đau đớn về thể xác lẫn tâm hồn chắc chẳng ai kể cả anh có thể cảm nhận được ngoài em....

GUU TÂM SỰ
Con gái hai mươi và phụ nữ ba mươi....
Con gái tuổi đôi mươi... có thể cười thật tươi khi có chuyện vui, khóc thật to khi có chuyện buồn mà không cần che đậy, chịu đựng hay giấu giếm. Phụ nữ tuổi ba mươi... cười thật tươi đó trong trong lòng là vạn nỗi buồn, luôn tạo cho mình một vẻ ngoài thật tươi đẹp nhưng ẩn chứa nhiều muộn phiền mà không thể nói cùng ai....

GUU TÂM SỰ
Chỉ trách em đã không đủ sức giữ chặt anh...
Em không muốn giả tạo tha thứ khi trong lòng mãi mãi không còn tin tưởng nữa. Có lẽ cần một thời gian rất dài để quên đi một tình yêu quá lớn, dù biết rằng đến cuối đời thì nỗi đau đó vẫn mãi mãi nằm im trong tim em, biết rằng nó vẫn có thể bị xé toạc ra bất cứ lúc nào nhưng em mong một ngày nào đó, ở nơi nào đó sẽ có người giúp em chắp vá tổn thương ngủ yên....

GUU BẠN ĐỌC
Lạc mất niềm tin...
Niềm tin trong tình yêu được vun đắp qua thời gian ở bên nhau, qua sự sẻ chia, động viên, quan tâm nhau trong suốt một quãng đường nhất định. Nhưng có lẽ thật xa xỉ khi con người muốn tìm cho mình một tình yêu trọn vẹn và hoàn hảo trong cái thế giới ngày càng keo kiệt niềm tin thế này....Họ sợ! Sợ phải đau khổ khi đánh mất nó. Và có lẽ, đàn ông là người sợ nhất....

GUU BẠN ĐỌC